Phép nhiệm màu khiến cả nước r ơi l::ệ: Thật sự không ai tin n ổi

Phép nhiệm màu khiến cả nước r ơi l::ệ: Thật sự không ai tin n ổi
Phép nhiệm màu khiến cả nước r ơi l::ệ: Thật sự không ai tin n ổi

Dân trí) – Đi lạc tại ga Hà Nội cách đây 57 năm, bà Nguyễn Thị Thủy (hiện sống ở Bắc Giang) chưa từng nghĩ có một ngày mình được trở về trong vòng tay của người cha ruột tại Hà Nội.

Cuối tháng 4, bà Nguyễn Thị Thủy (sống ở Hiệp Hòa, Bắc Giang) run run cầm nén hương, dâng lên bàn thờ gia tiên tại căn nhà của ông Chu Nghiêm – bố ruột của bà – ở quận Hoàng Mai, Hà Nội.

Lau vội giọt nước mắt lăn dài trên má, bà nghẹn ngào gục đầu vào vai bố trong khoảnh khắc đoàn tụ xúc động sau 57 năm thất lạc.

Ngày trở về, bà Thủy hạnh phúc vì được gặp lại gia đình và người thân, nhưng nỗi đau lớn nhất là mẹ ruột đã qua đời cách đây 5 năm. Vợ ông Chu Nghiêm ra đi mang theo nỗi nhớ thương khôn nguôi và khát khao được gặp lại con gái bị thất lạc dù chỉ một lần.

Bà Thủy (tên trước khi đi lạc là Tuyết Mai) không giấu được xúc động khi đoàn tụ với bố ruột (Ảnh: Phú Khánh).

Tôi không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày được gặp lại bố. Mọi chuyện đến như một giấc mơ”, bà Thủy chia sẻ với phóng viên Dân trí.

Những mảnh ký ức mơ hồ về quá khứ

Trước khi gặp lại bố, bà Thủy sống tại huyện Hiệp Hòa, cách Hà Nội khoảng 60km. Bà có tuổi thơ êm đềm, được cha mẹ nuôi chăm sóc bằng tất cả tình thương.

Suốt nhiều năm, người phụ nữ này không biết mình là con nuôi, vì bố mẹ giấu kín bí mật này. Mọi chuyện chỉ được tiết lộ, khi một người hàng xóm vô tình chia sẻ: “Cháu là con nuôi, được đưa về từ Hà Nội lúc còn rất nhỏ”.

Theo lời bố mẹ nuôi kể lại, trong một lần xuống Hà Nội, hai vợ chồng tình cờ nhìn thấy một cụ bà bế bé gái đang khóc gần ga Hàng Cỏ (nay là ga Hà Nội). Sau khi biết đứa trẻ bị lạc gia đình, ông bà ngỏ ý xin về làm con nuôi, đặt tên là Nguyễn Thị Thủy và khai sinh năm 1967.

Bài viết liên quan  Truy nã đối tượng Trần Xuân Việt

Từ khi biết mình là con nuôi, bà Thủy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tìm gia đình ruột thịt vì bố mẹ nuôi đối xử rất tốt với bà.

“Thời điểm bị thất lạc, tôi mới khoảng 1 tuổi, không thể lưu giữ được bất cứ ký ức nào về bố mẹ đẻ. Nhiều người động viên tôi đi tìm gia đình nhưng hành trình đó không khác gì mò kim đáy bể”, bà nói.

Thời gian lặng lẽ trôi, bà Thủy lập gia đình, sinh con, rồi tất bật với vai trò làm mẹ, làm vợ, làm dâu… Quá khứ thất lạc dần lùi vào một góc sâu trong tâm trí như mảnh ký ức ngày càng mờ đi.

Thế nhưng, bước ngoặt số phận lại một lần nữa đến với bà Thủy. Đầu năm nay, một người quen tình cờ xem đoạn video trên mạng xã hội về hoàn cảnh của ông Chu Nghiêm (sống ở Hà Nội) trải qua nhiều năm ròng rã tìm kiếm con gái bị thất lạc tại khu vực ga Hàng Cỏ hồi năm 1968.

Trong đoạn video, ông Nghiêm với mái tóc bạc, giọng nghẹn lại khi nhắc đến đứa con gái tội nghiệp. Ông kể, năm 1968, gia đình sống ở số nhà 120 đường Nam Bộ (nay là đường Lê Duẩn), gần Bưu điện ga Hàng Cỏ. Vợ chồng ông Nghiêm có con gái đầu là Chu Thị Tuyết Mai.

“Ngày 16/12/1968, Tuyết Mai ra cửa Bưu điện ga Hàng Cỏ chơi rồi bị thất lạc. Khi ấy, con gái tôi mặc chiếc áo sơ mi hoa kẻ sọc nâu, ngoài là váy hoa đỏ, xanh bằng vải lanh Liên Xô, da hơi ngăm đen, mặt trái xoan, dưới tai có sẹo”, ông Nghiêm hồi tưởng.

Bài viết liên quan  Vai phụ của NSND Công Lý


Nhiều giấy tờ được ông Chu Nghiêm giữ cẩn thận suốt nhiều năm (Ảnh: Phú Khánh).

Sau khi phát hiện con gái thất lạc, gia đình ông tá hỏa đi tìm quanh ga Hàng Cỏ và các khu vực khác tại Hà Nội. Nhiều năm sau đó, mỗi khi có chút thông tin, ông còn đi bộ vào các bản làng ở vùng núi, đạp xe về vùng quê xa xôi nhưng vẫn không tìm thấy Tuyết Mai.

“Gia đình có thông tin lên đài phát thanh và báo với công an nhưng thông tin về cháu quá ít ỏi nên không tìm được. Gần 60 năm qua, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ từ bỏ việc tìm kiếm con gái”, ông Nghiêm chia sẻ.

Bước ngoặt của số phận

Xem xong đoạn video về hoàn cảnh của ông Chu Nghiêm được người quen gửi, bà Thủy bần thần hồi lâu rồi cố gắng xâu chuỗi lại ký ức rời rạc và lời kể đứt đoạn của bố mẹ nuôi năm xưa. Sau nhiều đêm trăn trở, người phụ nữ này quyết định khăn gói xuống Hà Nội.

“Tôi mong muốn tìm được bố mẹ ruột nhưng niềm hy vọng đó rất mong manh. Tôi thầm nghĩ, sau hơn nửa thế kỷ, biết đâu mình có thể tìm lại được cội nguồn”, bà Thủy tâm sự.

Cầm trên tay chiếc điện thoại có lưu hình ảnh ông Chu Nghiêm, bà Thủy lặng lẽ đi quanh khu vực ga Hà Nội – nơi năm xưa được cho là điểm bắt đầu của sự chia ly. Trải qua bao thăng trầm của thời gian, khung cảnh nơi bà từng bị lạc đã đổi thay đến ngỡ ngàng.

Những con phố cũ giờ mang diện mạo mới, nhà cửa san sát, dòng người tấp nập. Nhiều hộ dân đã chuyển đi nơi khác, người mới đến không ai biết gì về ông Chu Nghiêm hay chuyện đứa trẻ bị lạc.

Được sự chỉ dẫn của người dân, bà Thủy tìm đến Tổ công tác của Công an phường Cửa Nam, quận Hoàn Kiếm, đang làm nhiệm vụ tại ga Hà Nội, để nhờ hỗ trợ.

“Sau khi nghe tôi kể câu chuyện tìm gia đình, các đồng chí ở Công an phường Cửa Nam đã nhiệt tình hỗ trợ, tìm kiếm thông tin. Bằng nghiệp vụ tra cứu dữ liệu thông tin, cán bộ công an đã liên lạc được với người đàn ông tên là Chu Nghiêm”, bà Thủy cho biết.

Tại trụ sở Công an phường Cửa Nam, ông Chu Nghiêm và bà Thủy trò chuyện và khớp nối các thông tin.

Với ông Chu Nghiêm, dù trong lòng khấp khởi hy vọng khi nhiều chi tiết trùng khớp một cách kỳ lạ, từ năm thất lạc, địa điểm, thậm chí cả nét mặt của bà Thủy, nhưng gia đình vẫn thận trọng.

Bởi, trong suốt hành trình dài mấy chục năm tìm con, ông từng không ít lần nhen nhóm hy vọng rồi lại hụt hẫng khi kết quả xét nghiệm ADN khẳng định không cùng huyết thống.